"Xa bao nhiêu năm nay đã gặp nhau. Vui sao, nước mắt lại trào..." |
Hứa hồi tuần rồi sẽ viết vài dòng cho bài này nhưng lu bu chuyện cơm áo gạo tiền tới bữa nay mới vào được :). Nhớ có lần một người bạn hỏi tôi bộ...rảnh lắm sao mà tối ngày cứ lo chuyện trên trời dưới đất trong khi anh em cùng thời đang tung hoành ngang dọc đường công danh sự nghiệp (và gia đình)! Hì hì, tôi cũng bận tối mặt tối mày, nói theo kiểu giỡn cho vui là nhiều lúc buồn ngủ...không kịp ngáp đó chứ. Tuy nhiên, thỉnh thoảng vào đây tìm lại chút kỉ niệm ngày xưa và chia sẻ với nhau về cuộc sống, học tập thì cũng thú vị!
Cảm ơn tấm hình này của các anh chị khóa 90. Sau hai mươi năm, khi đa phần ai cũng đuề huề vợ/chồng con cái mà gặp nhau được như vầy thì chắc là vui không thể tả! Ngay cả chúng tôi, sau các anh chị cũng nhiều khóa, mỗi năm cũng đều đặn họp lớp một lần nhưng coi bộ càng ngày càng rơi rụng, người tham gia cứ như lá mùa thu! Còn gì vui hơn khi thầy trò cùng nhau ôn lại những kỉ niệm ngày xưa như vầy, những kỉ niệm của tuổi học trò ngây thơ (đôi khi nông nổi) đầy hoài bão, cái tuổi mà những va chạm, gai góc của cuộc đời chưa nhuốm đến và chúng ta cũng chưa thể nào hình dung ra! Với các thầy cô, tôi nghĩ chắc đây cũng là một trong những niềm hạnh phúc rất "sư phạm" của thầy cô khi gặp lại các học trò nhỏ bé ngày nào, giờ thì đa phần ai cũng thành đạt!
Nhìn cảnh gặp gỡ nồng ấm của khóa trước và các thầy cô như vầy tôi chợt nhớ đến một kỉ niệm ngày chia tay thời cuối cấp của mình. Ngày ấy có một bạn cũng thuộc loại khỉ khọn trong lớp, lúc liên hoan chúng tôi có tiết mục tặng quà cho nhau, mỗi người chuẩn bị một phần để chung một chỗ rồi sau đó cứ lần lượt bốc thăm. Lần ấy tới phiên một bạn khác trong lớp bốc nhằm quà của bạn kia thì được một gói hơi to. Sau khi hồi hộp bóc ra năm lần bảy lượt các lớp giấy gói bên ngoài thì ở trong là một miếng...gừng và mấy cục muối hột kèm theo câu "gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau"! Câu này tuy phần lớn người ta hay dùng trong ngữ cảnh khác nhưng trong hoàn cảnh của chúng tôi ngày ấy không khí dường như ngừng lại, mọi người ai cũng chùng xuống! Sau đó là những lo âu của kì thi vượt vũ môn vô đại học nên mọi người cũng quên đi phần nào, lo tập trung vào việc học. Giờ đây bên bộn bề của cuộc sống, nhiều khi nghĩ lại chuyện ngày đó thấy tuổi học trò thiệt dễ thương làm sao!
Nhin hinh thay Thay Co va cac Ban vui qua. Minh nhan ra gan het ban be.
Trả lờiXóaTruong Chinh
At first Minh khong nhan ra Hai va Oanh
Trả lờiXóa"Thời gian như bóng câu qua cửa sổ"! Mới nói chuyện này ở đây thì anh chàng "khỉ khọn" ngày xưa đã ra người thiên cổ rồi! Thôi thì, "gừng cay muối mặn không hề quên nhau", nhé!
Trả lờiXóaCai ten Truong Chinh nghe that quen. Neu khong lam ban hoc A2? Tam anh tren minh nhan ra Tien Loc va Minh Tam,thay Ba. Nhieu ban thi nho mat nhung da quen mat ten roi. 21 nam roi con gi.
Trả lờiXóa