28 thg 5, 2011

28-5-2011

Ảnh: Internet
Tháng năm về. Phượng vĩ đỏ rực đến nao lòng sau những đêm mưa dài đầu mùa hạ, báo hiệu những ngày ngất ngư với việc thi cử miên man của tuổi học trò đã đến. 28-5-1998, ngày này hơn mười năm trước tụi tôi cũng rồng rắn đi thi tốt nghiệp như mọi người. 

Ngày đó học sinh Cần Giuộc phải lội xuống điểm Rạch Kiến (RK) thi chứ không được đá sân nhà như các bạn bây giờ. Mấy ngày cuối năm học này thiệt tình lòng dạ ai cũng rối bời trăm thứ chuyện (ít nhất là tôi). Trông cho tới ngày thi tốt nghiệp cho mau để còn đi thi đại học cho rồi. Rồi không biết thi đại học thế nào nữa, gà quê mà, đi đá với gà cả nước cũng rét chứ! Rồi nếu đậu thì sẽ ra sao? Nghĩ tới đây thôi là tôi đã bắt đầu sướng rơn vì hai chữ “sinh viên” hồi đó sao mà oách quá trời! Thiệt tình lúc đó tôi cũng chưa thể nghĩ được là rủi mình rớt thì sẽ làm cái gì nữa! Nói chung là hầm bà lằng bao thứ chuyện vì sắp bước vào đời mà không biết nó ra sao sau mấy kì thi sắp tới. Thôi thì đánh lô tô! 

Hồi đó vui lắm, đứa nào đứa nấy ăn rồi cũng chỉ lo học thôi chứ có phải nghĩ chi lung tung như bây giờ đâu. Tăng tiết phờ râu rồi chạy sô tăng 3 nữa nhưng mới qua thuở “mười bảy bẻ gãy sừng trâu” nên tên nào cũng hăng. Trước ngày thi mấy bữa cả lớp rồng rắn kéo nhau xuống coi mặt…trường RK. Hihi, vui kinh khủng! Giữa trưa nắng gắt mà cái đường 835 ngày xưa toàn đất đỏ không, khỏi cần xe đò chạy qua, chỉ cần ai chạy đằng trước là kẻ theo sau lãnh đủ. Vậy đó, í ới kẻ trước người sau đi cho thỏa cái tính…học trò chứ tôi thấy tới ngày đi thi cũng toàn là người nhà hoặc ai đó chở cho đi thi chứ gia đình có ai dám để chạy xe một mình đi thi đâu :)

Ảnh: Internet
Nhắc tới chuyện thi cử này thì nhiều lúc nghĩ lại tôi cũng hơi áy náy. Hồi đó tôi thi chung phòng với một bạn ở Cần Giuộc, học chung năm lớp 10. Bạn đó tính tình rất vui vẻ [hỏng biết giờ chồng con túi bụi rồi có còn như hồi xưa không :)]. Bạn nào cùng khóa này chắc còn nhớ vụ môn Sinh. Cái đề cho mắc dịch gì đâu, đọc không biết đường nào mà mò! Buổi sáng làm môn Văn cũng được được, đang phơi phới thì chiều vô dính chưởng. Haha, hỏng biết phải vậy hôn mà ông trời ổng mưa tá lả, sấm chớm đùng đùng. Quay lại chuyện bạn kia, người quen nên ngồi kế nhau (cùng vần tên) tôi cũng hay quay qua chỉ cho bạn đó chút chút. Hí hí, sáng đó gặp nhau ở cổng trường, biết hai đứa thi chung phòng thì người nhà bạn đó (quen) đã “cười” với nhau rồi. Thôi thì “gà cùng một mẹ”, thi tốt nghiệp có chết ai đâu nên tôi cũng tranh thủ phụ bạn ấy. Kẹt nỗi môn Sinh là môn tôi học dở nhất mà cái đề kiểu đó thì bản thân tôi cũng kêu trời và làm…tá lả thì lấy gì mà nhắc! E hèm, trong cảnh đó thì tôi cũng chỉ biết vận công gom hết mọi khả năng lập luận của mình ra viết bậy viết bạ trên trời dưới đất theo hiểu biết của mình chứ đâu có qui củ gì như thầy Sáu dạy. Vậy đó, nên khi bạn hỏi tôi cũng nói hiểu sao viết nấy theo kiểu vậy vậy đi..., chứ không biết lời giải cụ thể thế nào. Ra trận mà quân tình rối loạn hết rồi thì mạnh ai nấy lo chứ sao giờ :). Nói thiệt, làm như thầy bói mù sờ voi nên tôi cũng buồn thúi ruột! Rồi thì cũng xong! 

Chưa hết, tới ngày thi môn Sử mới vui, hồi đó có hai đề, tôi làm đề khác, bạn này làm đề khác nên tôi viết vài câu đề tôi là phải đọc cho bạn ấy làm đề của bạn vì cái lưng cứ bị kéo hoài. Nói thiệt, bạn này bình thường đã vui vẻ, mắt lấp lánh mà giọng lúc này lại "xin xỏ" nữa, nghe dễ thương vô cùng [trong sáng à nghen :)]. Cuộc đời, chuyện phải vầy không thì vui vẻ quá rồi, có gì phải nói. Đằng này, trời xui đất khiến thế nào mà Sở ra đáp án mở môn Sinh nên tôi quơ đại cũng dính được 9.5đ hay 9đ gì đó không nhớ (tôi cũng hỏng hiểu mở kiểu gì luôn) trong khi bạn kia bị…điểm liệt môn này nên rớt tốt nghiệp! Xong phim! Sau này gặp lại người nhà bạn đó thiệt tôi cũng ngại muốn chết, dù tôi cũng đã ráng hết sức…nhắc bạn rồi. Tình ngay lý gian ở chỗ tôi thì “chó ngáp ruồi”, điểm trên trời như vậy thì nói làm hỏng được nghe sao lọt lỗ tai! Nói nào ngay, tôi với bạn gặp lại sau này thì vẫn vui vẻ lắm. Hi vọng bạn đọc được mấy dòng này mà mỉm cười hiểu thêm chuyện ngày đó :)

Ảnh: Internet
Kỉ niệm nữa là sau đêm mưa ngày đầu. Buổi sáng thứ hai đi thi sân trường đỏ một màu xác phượng. Tôi không biết diễn tả thế nào nhưng cái cảm giác nôn nao khi nắng lên sau một đêm mưa nó cứ hằn mãi trong đầu, có lẽ mùi…hơi đất?! Ngày xưa cào cào còn nhiều lắm, thi xong thì mấy nàng chạy ào ra sân làm chúng bay loạn xạ. Áo trắng tung tăng còn miệng thì líu lo như chim sơn ca làm cánh con trai nhiều tên “chết trong lòng một ít”!

Ngẫm nghĩ tôi thấy cuộc đời mình, tới bây giờ, hình như có chút duyên với cái ngày này. Những điểm mốc trong đời tôi đều bắt đầu từ con số 28-5 đó, vì 10 năm sau, đúng ngày này tôi cũng xách cặp đi một vòng nữa… 

Thôi, chúc các bạn 12 sức khỏe, làm bài thật tốt trong các kì thi sắp tới! 

28-5-2011




2 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Hihi, "Những ngày xưa thân ái (giờ) xin gửi lại cho em (lần nữa đó)..." :)

    Trả lờiXóa