22 thg 2, 2011

Buồn buồn nói chuyện buồn chơi

(Nguyễn Ngọc Tư)

1. Gp cu ln nào cũng ngó mình, rưng rưng, con Lam ca cu cùng tui vi bây. Tui T. Tết này là ba mươi tròn. Ri cu lng đi, trn tro nut ngm trà như va ung nước mt. 

Đa em h có cái tên làm mình phi ghen t hoài, bi cm giác Lam là cái gì đó rt êm đm, du dàng, bng lng, mng manh, như la, như sương như khói, chng phi như tên mình, thô dày, nng n và có v thách thc. Nghĩ vy, nên đau nhói đôi ln, khi thy Lam è ch kéo xung qua đp, khi Lam trm mình dưới bến sông làm b kè chng l

Lam ly chng sm, ngày cưới mình, Lam đã hai con. Hiếm hoi, dp cúng gi gp nhau, git mình khi Lam gi mình bng chế, đúng theo vai vế. Chưa đến nhà Lam nhưng cm giác đã đến ri, cũng ln dc theo con sông miên man, r vào my dòng kinh quanh co, s đến mt xóm nh bun bun, vi nhng hàng cau, bi tre bun bun. Nhà ct cm, hơi thp, cũng bun bun. Cho đến mt ngày bun bun, Lam tìm đến cái chết.

Mi người vt ra, ngơ ngác, món n chưa đy hai mươi triu + bà m chng hơi khó tính + nhng mùa tôm c tht bát ni đuôi nhau + bun = cái chết. Đơn gin như mt bài toán tr con. Lam nm lnh ngt, dng dưng, hai đa bé đng ngơ ngác nhìn nhng người ln đang thương khóc, mà chng hiu làm sao h khóc. Cm giác ca mình v mt cái tên dường như đã sai ngay t đu, Lam dường như là lam lũ, cơ cc, cong on, c cái chết cũng là cơn bão quăng qut t tơi nhng người li. 

2. Dim cũng hưởng dương hai mươi chín tui. Đa bn sung sướng t lúc lt lòng, nghe nói chưa bao gi đi chân không trên đt. Hc trường đim t hi mu giáo, cp mt hai ba cũng vy, vào đi hc cũng thuc loi danh tiếng, xênh xang. Chưa ra trường, gia đình đã thành lp mt công ty kinh doanh máy văn phòng ln, vi đy đ nhân s, ch Dim v. Công vic không chê được, người yêu cũng tuyt, đúng chun đp trai đ thương nh, giàu có đ ly làm chng. 

Nên hôm Dim than bun mình đã bt cười, tri ơi, Dim mà bun thì mình biết làm sao. Dim cười, héo ht như người ta đơm sn n cười đâu đó, và Dim ly gn vào môi. Mt cơn but lnh chy dc sng lưng, mình đã tng cười như thế, đúng là Dim bun, bun như mt căn bnh. Không phi là bun như mình vn thường rêu rao, “Tri ơi, sao không ai r tui nhu, tui bun mun chết ri nè”. Bnh bun là hn hp ca nhng đ v, ngơ ngác, thng tht, vu vơ, ng ngn, lc lng, mt mát, vô nghĩa, không phương hướng. Nhng cái bun không nm bt được. Mù mt. Vây ba. Không biết li nào đ thoát khi nó. 

T nhng bun ri, không tan được vì thiếu la, bun kết thành băng. Dim chn cái chết. Đơn gin hơn c bài toán đơn gin nht. Cái chết ch là bun + bun + bun + n bun + vô tn bun. Hôm ti tin nhau, m Dim không nói, ch nhìn mình, ánh mt nhói lên, “ti sao li là con mình, sao không là con bé xu xí hom hem và phá phách, phin phc này?”. Mình mun gin bà, mà gin không xong, ch thương ngp lòng. 

3. Nhng cơn bun đã vùi Lam, Dim vào đt cũng đã tng làm mình hoang hoi, điêu đng, liêu xiêu. Như đã dìm mt lp người tr khác vào bin bun, mt th cm by mi, rt đáng s. đó, nhng li đng viên, an i, công vic, tin bc… đu không có tác dng, chúng chìm lm. Ai đó buông xuôi, ai đó vn được b. Bến b là mt cái gì đó tình c, đôi khi kết thành t nhng v vn, b ca mình là mt thí d. Mt loài cây tr bông xanh. Mt cao nguyên bin bit đá, người sng trên đá, chết trên đá, cây c mc trên đá. Mt vùng cát trng khô cn, nhng đàn bò gy qut mi mê tìm c dưới cái nng rát bng… Mình đã được đến nhng nơi y đâu? Mình đã tri nghim cm giác … làm sui, ni đau nhói khi tin con v nhà chng đâu? Nhng ni đau ca người đi, mình chưa kp viết. Và còn quá nhiu người mình chưa được gp, còn nhiu cun sách hay (mà do này li có quá nhiu sách hay), nhiu b phim chưa xem…
Đến mt ngày, đng bên mt dòng sông l, hay gp li mt cun sách, thy rưng rưng biết ơn chúng, có chúng nên qua bão bun mình còn sng sót.

Và còn nhìn thy màu xanh đã thm li ca tui ba mươi. Dù con đường đi đã vng vài bóng người quen, h mi mê, h không đi tiếp na. Mình vn mt mình bước ti.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét