27 thg 3, 2011

Về làm mình đi

(Đông Hà)
 
14 đứa ra trường đúng 15 năm. Toàn con gái. Buổi chia tay đầy nước mắt tưởng chừng như ngàn đời ngàn kiếp không gặp lại. Thế mà vừa rời thị xã lại gặp nhau cái độp ngay ở Huế. Lại thuê chung phòng ở ríu rít như chim.

Hồi này không khóc khi chia xa. Mỗi đứa tự tách bầy khi gặp con chim trống đến cúc cu cù rủ. Không đứa nào hỏi đứa nào. Cũng không cần giải thích thanh minh. Chỉ có đôi khi quặn thắt lên một chút vì đứa này đứa kia trắc trở trong chuyện tình. Nhưng tuổi trẻ giàu lòng tin yêu, hết chuyến yêu này sang bờ yêu khác. Lần chia tay thứ hai xao xác hơn. Mỗi đứa bôn ba một nơi. Không kịp thời gian tụ tập nhau để khóc như hồi đó.

14 đứa như 14 hột giống, gieo mỗi phương một cây. Chỉ có quê nhà là cụm lại đầy đủ đếm một bàn tay. Mà cũng ít khi gặp nhau. Lúc này yêu không từ bờ này chuyến khác nữa. Yêu để lấy chồng. Nên đứa nào đứa nấy hối hả hơn xưa. Cũng không kịp thời gian gặp nhau mà khóc.

Năm thứ 15 lại ríu rít như chim. Chỉ bằng một lời hẹn.

Không đủ 14 đứa. Nhưng vẫn xem như trọn vẹn bởi buổi này có đủ thủ lĩnh quân sư quân ba hàng bốn dãy. Kéo nhau vào nhà hàng thường ngày vẫn đến cùng mọi người ở cơ quan. Chủ quán ngó ra khách nào cũng quen nhưng hôm nay sao bỗng đi chung với nhau hóa lạ. Ngác ngơ ngoác miệng ra cười rồi vồn vã kéo lên lầu.

Thức ăn đồ uống dọn ra. Nhìn quanh chỉ toàn nước ngọt!

Thủ lĩnh khoát tay dẹp ngang. Chủ quán đâu cho két Heineken.

Tức thì rộ lên ừ ken ừ ken. Lâu lắm mới gặp nhau, không say không về.

Nói lâu lắm nhưng kỳ thực thông tin mỗi đứa đều nắm chặt trong tay. Thời buổi Internet lan nhanh như điện, đứa nào có chuyện chi, có giấu trong sơn cùng thủy tận cũng mò ra. Huống chi ba chuyện lắt nhắt đàn bà.

Vẫn giọng thủ lĩnh cao hơn cả. Con này chân dài ngồi cạnh thùng bia, chịu khó làm tiếp viên nghe. Cười rộ lên khiến bàn bên ngoái nhìn. Giật mình, chết cha, không khéo phụ huynh lớp tao mày ạ. Kệ đi, bỏ qua đi. Coi như hôm này mày không làm cô đi. Mày làm mày bữa đi. Mất mát gì đâu mà lo. Ừ há! Bữa nay tao về làm tao, chắc không can chi hỉ!

Về làm mình đi.

Về làm mình, thủ lĩnh ngồi thừ người ra. Lâu quá rồi chúng mày ạ. Lâu rồi tao mới được làm thủ lĩnh lại nè. Tự bữa cuối cùng với tụi mày xong tao đóng nhiều vai. Vai nào cũng trọn. Tao diễn bài con ngoan. Ra trường, đi làm, lấy chồng. Từ bấy đến nay diễn vai vợ hiền dâu thảo.

Cả bọn lại nhao nhao. Vậy mày hạnh phúc rồi. Ðời này, đứng núi này trông núi nọ là té nhào nghen cưng.

Thủ lĩnh rớt nước mắt. Tao đóng toàn vai hạnh phúc. Nhưng sao hạnh phúc lại có màu buồn hả chúng mày?

Năm xưa khi học đến bài thơ về hạnh phúc vẫn nhớ câu thơ về mất mát, nhưng mất mát cỡ nào cũng có màu hồng. 

Giờ có mất gì đâu mà sao mày lại khóc.

Thủ lĩnh cười nhiêm nham trong nước mắt. Ờ há. Có mất gì đâu. Tóc hết xanh thì nhuộm tím nhuộm vàng. Mắt môi không còn long lanh thì tô son điểm phấn. Nhan sắc e chừng muôn phần lộng lẫy hơn xưa.

Thủ lĩnh kể chuyện chị thỏ bông đi lạc tình cờ đọc đâu đó. Chuyện rằng chị thỏ bông đi lạc không phải vì không biết đường về. Chỉ là chị biết rằng anh thỏ bông không cần đi tìm chị, bởi tin chắc chị khắc sẽ tự về đến nhà, còn mang theo cà rốt cho anh. Anh thỏ bông không hề biết khi về đến nhà, chị thỏ bông đã kịp ghé ngang cùng anh thỏ trắng, rồi tạt dọc với thỏ nâu.

Thủ lĩnh ngừng kể. Hỏi trống không: Vậy là mất hay được? Có mất thì phải làm sao?

Tất nhiên như 15 năm trước, câu hỏi ấy sẽ dành cho quân sư. Quân sư ngồi khều khều miếng thịt gà, giả vờ gặm xương để khỏi trả lời câu cắc cớ kia. Câu hỏi 15 năm trước của thủ lĩnh dành cho quân sư đơn giản hơn: cô bé quàng khăn đỏ phải làm gì khi gặp chó sói? Câu trả lời tất nhiên là không được vào rừng. Bây giờ chị thỏ bông đã vào rừng, đã ra khỏi rừng. Hỏi nữa làm chi?

Ăn nhậu xong vẫn chưa hết ngày hò hẹn. Cả bọn kéo nhau vào quán cà phê. Lục tục vòng quanh thế nào lại về chỗ cũ. Chỗ này khi mình đến tóc còn chấm ngang vai, nhớ không? Giờ đứa nào cũng xù tung như chim sẻ mẹ.

Quân sư châm điếu thuốc. Từng vòng khói nhả quanh lơ lửng trôi một hồi rồi quay về lòng vòng trước mặt mấy người khách cắm mặt bên laptop tận dụng chút thời gian ít ỏi làm việc công. Chị chủ quán nhìn cả bọn cười. Giai nhân ơi cho bọn này giang hồ chút nghe. Dòm cái biển “no smoking” rồi, có gì chút nữa bọn này chịu phạt. Nhìn cái cười ngót nghét 50 còn diễm lệ của chị chủ mà lòng rưng rưng.

Bàn bên ồn ào. Mấy người khách khó chịu hắt hơi đánh hắng. Mấy đứa con gái (trong vỏ đàn bà) dường như không còn thấy thế giới có thêm ai, tha hồ giành nhau ngôn từ mà diễn thuyết. Thủ lĩnh tất nhiên vẫn còn giữ vai trò, trông chừng mỗi giờ thêm mỗi vững, như xưa đã thống lĩnh suốt ba năm ròng, tuyên bố hùng hồn. Kệ đi bây, 15 năm mới có một ngày. Bữa nay tao nhất quyết chỉ còn làm tao thôi, chúng mày ạ.

Quân sư vẫn ngồi im cười cười ngó mây trời qua khói thuốc. Khúc này năm xưa. Mưa lâm thâm. Mùa xuân của tuổi dại thì đẹp vô cùng. Quân sư cùng chàng ôm bó hoa layơn hái trộm vườn nhà ai rón rén đến ký túc xá tìm thủ lĩnh. Quân sư vừa đi sau lưng vừa ngắm chàng mà lòng không thôi ao ước. Ao ước bao giờ mình được ở vị trí thủ lĩnh như giờ phút này đây...

Thì đến tận giờ phút này đây, chàng đã cùng thủ lĩnh làm nên cặp đôi hạnh phúc.

Còn quân sư vẫn tiếp tục làm quân sư cho thủ lĩnh, để trả lời những câu hỏi về chị thỏ bông.

(tuoitreonline)

17 thg 3, 2011

Nhạc không lời

Hạ trắng
Nhạc: Trịnh Công Sơn
Trình bày: Trần Mạnh Tuấn


 
Đêm đông
Nguyễn Văn Thương
Đàn bầu

15 thg 3, 2011

Nguyên nhân gây nổ ở nhà máy hạt nhân Fukushima

 Ultimate impact of damage to Japan nuclear reactors still unknown
 (Brian Vastag, The Washington Post)

The detection of the highly radioactive elements cesium-137 and iodine-131 outside the Fukushima Daiichi nuclear plant heralds the beginning of an ecological and human tragedy. The open question is whether it will be limited, serious or catastrophic. 

The two radioactive isotopes can mean only one thing: Two or more of the reactor cores are badly damaged and at least partially melted down. 

In the best case, operators will pump enough seawater and other coolants into the stricken reactor cores to squelch overheating. Such a success would prevent further releases of radiation beyond the unknown amount spewed into the air by controlled venting and the explosion of reactor containment buildings Saturday and Monday. 

In such a hoped-for scenario, the only casualties would probably be the handful of plant workers reported Sunday to be suffering from acute radiation sickness. But there's also the immense anxiety triggered by the incident and the toll of the subsequent evacuation on nearby residents. 

The consequences of the most dire scenarios are much harder to estimate. They include the loss of the facility, an expensive local cleanup - a foregone conclusion - and a wide-scale disaster that renders the countryside around the plant uninhabitable for decades. 

"There is a worst case, and then the question is, 'Is there a worst case beyond the worst case?' " said Gilbert Brown, a nuclear engineer at the University of Massachusetts at Lowell. 

If the last-ditch efforts to cool the reactors fail, the heavy cylindrical cores - each containing tons of radioactive fuel - could flare to hotter than 4,000 degrees and melt through the layers of steel and cement engineered to contain them. 

Such a meltdown might be underway, said Arnie Gundersen, chief engineer at the consulting firm Fairewinds Associates. Gundersen has 39 years of experience in the nuclear energy business and helps oversee the Vermont Yankee nuclear plant, whose reactors are the same vintage and design as those of the stricken Fukushima Daiichi unit 1. 

Gundersen said an intense battle to cool the cores is playing out in the control rooms of the facility. Operators have "got to keep pouring in saltwater, and they're hoping they will get enough cooling going" to prevent a total meltdown. 

If a full meltdown occurs, a huge molten lump of radioactive material would burn through all containment, destroy the building and fall to the ground, exposed. A toxic stew of exotic radioactive particles would then spread on the wind and rain. 

The dangers posed by such a disaster rest on two factors: the amount of radioactive material released and the weather. 

On Sunday, the International Atomic Energy Agency offered a spot of good news. The prevailing winds at Daiichi are blowing to the northeast, out to sea, and should continue to do so for the next three days. 

"If the wind carries the emissions to sea, that will certainly minimize the human and environmental impacts in Japan," said Timothy Mousseau of the University of South Carolina, who has spent the past decade studying the ecological consequences of the 1986 Chernobyl disaster. 

Such emissions would not endanger the United States, the Nuclear Regulatory Commission (NRC) announced Sunday in a statement. Given the thousands of miles between the countries, the United States is "not expected to experience any harmful levels of radioactivity." In other words, the danger could simply dissipate over the Pacific. 

It's impossible to know how a plume of radioactivity traveling over the ocean might affect sea life, said Edwin Lyman, a senior scientist at the Union of Concerned Scientists, which strongly opposes nuclear power. He said there has been virtually no research done into the subject. 

But if luck turns south and the winds do, too, radioactive particles could be spread far across Honshu, Japan's largest island, and beyond. 

Lyman said that simulations he has run on possible nuclear disasters in the United States estimate "tens of thousands of cancer deaths" from a total meltdown, although arriving at a figure is fraught with layers of uncertainty. 

A 2005 census counted 103 million people on Honshu, including the population of Tokyo, which lies 150 miles to the southwest of Fukushima Daiichi. 

Lyman's simulations, which rely on NRC computer code, show that unfavorable winds could spread radioactivity far beyond the 12.5-mile evacuation zone, much as happened at Chernobyl in 1986. 

In that disaster, a reactor exploded and a fire raged for 10 days, sending radioactive particles hundreds of miles afield. That catastrophe is the only one ever to rate a 7 on a 7-point international scale of nuclear disasters. The Japanese nuclear drama has been initially rated a 4, but researchers look to the Chernobyl explosion for clues to what the impact might be. 

As a debate continues over the ultimate human and ecological toll of Chernobyl, there is some scientific consensus that at least 6,000 to 7,000 excess cases of thyroid cancer have occurred in the 25 years since. Because cancer can take decades to develop, 25 years "is not enough time to see long-term impacts on human populations," Mousseau said. 

The increased thyroid cancer was the result of the kind of broad food-chain contamination that can arise from a nuclear incident. Cows ate grass exposed to iodine-131 and then produced radioactively hazardous milk that was unknowingly fed to children, who are most at risk of thyroid cancer. 

About 180,000 people were permanently displaced around Chernobyl, and this "exclusion zone" within 30 kilometers of the reactor will need to be maintained for "decades to come," concluded a 2005 report by the Chernobyl Forum, a high-level international body organized to dispense the final word on the catastrophe. 

Ecologists also debate the toll on wildlife in the exclusion zone, where radiation lingers. Mousseau and colleagues found "many fewer species than you expect, the species that are there occur in much lower numbers, and there are much higher rates of genetic mutations" than in unaffected areas.
 
Mousseau's latest research paper documents damage to 50 species of birds, including smaller-than-normal brains in some. 

Of the dozens of radioactive elements, or isotopes, spewed from a total meltdown, four present special dangers: 

lIodine-131 accumulates in the thyroid but will radioactively decay relatively quickly, so little is left in the environment after a few months. 

lCesium-137, in contrast, lingers for decades and dissolves in water, meaning it can mix with rain, enter the soil and groundwater and be taken up by plants and animals. 

lStrontium-90 poses a deeper health risk. It behaves like calcium in the body, so it can accumulate in bones and teeth. 

lPlutonium-241 presents a more insidious threat. It is not very toxic, but as it slowly decays, it produces the much more dangerous isotope americium-241. 

Mousseau said concentrations of americium are still increasing in Ukraine and Belarus, where unspent plutonium fuel from Chernobyl dispersed. "It looks like [americium-241] will peak in about 2050 in these areas," he said. 

And so, 25 years after the worst nuclear disaster in history, the ultimate cost remains unknown. 




Nguyên tắc vận hành của lò phản ứng hạt nhân

Tôi bận quá, không còn thời gian viết cái gì nữa nhưng thấy mấy thông tin này có ích nên chép về đây làm dữ liệu để sau này đọc biết thêm về điện hạt nhân, nghe nói đâu mình sắp làm mấy cái ở Bình Thuận! Cái hình trong bài này sẽ giúp chúng ta hiểu hơn về nguyên lý hoạt động của lò phản ứng. Mong mọi chuyện đừng đi quá xa cho người Nhật!
*******
Uncertainty surounds Japan's nuclear picture
(Richard Black, BBC News)
The word "meltdown" goes to the heart of the big nuclear question - is nuclear power safe?

The term is associated in the public mind with the two most notorious accidents in recent memory - Three Mile Island, in the US, in 1979, and Chernobyl, in Ukraine, seven years later.

You can think of the core of a Boiling Water Reactor (BWR), such as the ones at Fukushima Daiichi, as a massive version of the electrical element you may have in your kettle.

It sits there, immersed in water, getting very hot.

The water cools it, and also carries the heat away - usually as steam - so it can be used to turn turbines and generate electricity.

If the water stops flowing, there is a problem. The core overheats and more of the water turns to steam.
The steam generates huge pressures inside the reactor vessel - a big, sealed container - and if the largely metal core gets too hot, it will just melt, with some components perhaps catching fire.

In the worst-case scenario, the core melts through the bottom of the reactor vessel and falls onto the floor of the containment vessel - an outer sealed unit.

This is designed to prevent the molten reactor from penetrating any further. Local damage in this case will be serious, but in principle there should be no leakage of radioactive material into the outside world.
But the term "in principle" is the difficult one.

Reactors are designed to have "multiply redundant" safety features: if one fails, another should contain the problem.

However, the fact that this does not always work is shown at Fukushima Daiichi.

The earthquake meant the three functioning reactors shut down. But it also removed the power that kept the vital water pumps running, sending cooling water around the hot core.

Diesel generators were installed to provide power in such a situation. They did cut in - but then they cut out again an hour later, for reasons that have not yet been revealed.

In this case, redundancy did not work.

And the big fear within the anti-nuclear movement, as used in the film The China Syndrome, is that the multiple containment of a molten core might not work either, allowing highly radioactive and toxic metals to burrow into the ground, with serious and long-lasting environmental impacts - total meltdown.



However, the counter-argument from nuclear proponents is that the partial meltdown at Three Mile Island did not cause any serious effects. 

Yes, the core melted, but the containment systems held.

And at Chernobyl - a reactor design regarded in the West as inherently unsafe, and which would not have been sanctioned in any non-Soviet bloc nation - the environmental impacts occurred through explosive release of material into the air, not from a melting reactor core.

To keep things in perspective, no nuclear accident has caused anything approaching the 1,000 short-term fatalities stemming from Friday's earthquake and tsunami.

'Subcritical' reactors
 
Whether a partial meltdown is under way at Fukushima Daiichi is not yet clear. 

The most important factor is summed up in a bulletin from the Tokyo Electric Power Company (Tepco) that owns the facility: "Control rods are fully inserted (reactor is in subcritical status)."

Control rods shut off the nuclear reaction. Heat continues to be produced at that stage through the decay of radioactive nuclei - but that process in turn will begin to tail off.

Intriguingly, Ryohei Shiomi, an official at Japan's Nuclear Safety Commission, is widely quoted as having said a meltdown was possible and that officials were checking.

Meanwhile, a visually dramatic explosion in one of the reactor buildings has at least severely damaged the external walls.

In principle, this should not cause leakage of radioactive material because the building is just an outside shell; the job of keeping dangerous materials sealed in falls to the the metal containment vessel inside.

Chief cabinet secretary Chief Yukio Edano confirmed this was the case, saying: "The concrete building collapsed. We found out that the reactor container inside didn't explode."

He attributed the explosion to a build-up of hydrogen, related in turn to the cooling problem.

Under pressure 
 
The only release of any radioactive material that we know about so far concerns venting of the containment vessel.

When steam pressure builds up in the reactor vessel, it stops some of the emergency cooling systems working, and so some of the steam is released into the containment vessel.

However, according to World Nuclear News, an industry newsletter, this caused pressure in the containment vessel to rise to twice the intended operating level, so the decision was taken to vent some of this into the atmosphere.

In principle, this should contain only short-lived radioactive isotopes such as nitrogen-16 produced through the water's exposure to the core. Venting this would be likely to produce short-lived gamma-ray activity - which has, reportedly, been detected.

One factor that has yet to be explained is the apparent detection of radioactive isotopes of caesium.

This is produced during the nuclear reaction, and should be confined within the reactor core.

If it has been detected outside the plant, that could imply that the core has begun to disintegrate.

"If any of the fuel rods have been compromised, there would be evidence of a small amount of radioisotopes in the atmosphere [such as] radio-caesium and radio-iodine," says Paddy Regan, professor of nuclear physics at the UK's University of Surrey.

"The amount that you measure would tell you to what degree the fuel rods have been compromised."

It is an important question - but as yet, unanswered.

Cover-ups and questions
 
In fact, the whole incident so far contains more questions than answers.

Parallels with Three Mile Island and Chernobyl suggest that while some answers will materialise soon, it may takes months, even years, for the full picture to emerge.

How that happens depends in large part on the approach taken by Tepco and Japan's nuclear authorities. 

As with its counterparts in many other countries, Japan's nuclear industry has not exactly been renowned for openness and transparency.

Tepco itself has been implicated in a series of cover-ups down the years.

In 2002, the chairman and four other executives resigned, suspected of having falsified safety records at Tepco power stations.

Further examples of falsification were identified in 2006 and 2007.

In the longer term, Fukushima Daiichi raises several more very big questions, inside and outside Japan.

Given that this is not the first time a Japanese nuclear station has been hit by earthquake damage, is it wise to build such stations along the east coast, given that such a seismically active zone lies just offshore?

And given that Three Mile Island effectively shut down the construction of civilian nuclear reactors in the US for 30 years, what impact is Fukushima Daiichi likely to have in an era when many countries, not least the UK, are looking to re-enter the nuclear industry?


8 thg 3, 2011

Chúc mừng 8-3



Chúc chị em phụ nữ ngày 8-3 thật hạnh phúc !!!


"Nghèo hay giàu, có đôi bạn hay độc thân, người đàn bà có ảnh hưởng đến đời sống riêng tư. Hạnh phúc của các gia đình phần lớn là đều nhờ họ". (J.E. Pecaut)

Bài tình ca cho em
Nhạc: Ngô Thụy Miên
Trình bày: Tuấn Ngọc